[Gương mặt ứng viên CSC Award 2024] Bùi Xuân Thành
Cậu có yêu Hà Nội không?
Không. Mình từng ghét Hà Nội. Ghét cái cách phải rời xa Hải Phòng, nơi mình đã gắn bó từ thuở nhỏ, để đến học ở đây. Ghét cảm giác chen chúc trong những con phố đông đúc và ồn ã. Ghét tiếng còi xe inh ỏi mỗi sáng và cái nhịp sống hối hả của Hà Nội – nó cuốn mình đi đến mức đôi khi mình quên mất bản thân là ai.
Không. Mình từng ghét Hà Nội. Ghét cái cách phải rời xa Hải Phòng, nơi mình đã gắn bó từ thuở nhỏ, để đến học ở đây. Ghét cảm giác chen chúc trong những con phố đông đúc và ồn ã. Ghét tiếng còi xe inh ỏi mỗi sáng và cái nhịp sống hối hả của Hà Nội – nó cuốn mình đi đến mức đôi khi mình quên mất bản thân là ai.
Như bao người khác, ở tuổi 18, mình rời Hải Phòng, nơi đã nuôi dưỡng mình suốt những năm tháng ấu thơ, với tờ giấy báo nhập học mang tên Bùi Xuân Thành - ngành Cơ điện, khoa Cơ khí, Trường Đại học Xây dựng Hà Nội. Mình từng hy vọng bắt đầu hành trình khẳng định bản thân, nhưng hiện thực nơi thành phố xa lạ này lại đầy khắc nghiệt. Hà Nội hoa lệ, náo nhiệt khiến mình chênh vênh, lạc lối, bị nhấn chìm trong áp lực như muốn nuốt chửng cả đam mê và khát vọng của một chàng trai 19 tuổi. Thế nên, mình từng mong thời gian trôi thật nhanh, chỉ để sớm được rời xa thành phố này.
Rồi thời gian cũng trôi, ba, bốn năm vụt qua…
Mọi thứ dần thay đổi khi mình đến với Cre Lab. Tại đó, mình gặp được những người thầy tận tâm, những người bạn không cùng quê hương, nhưng cùng chung ước mơ, đam mê trong học tập và nghiên cứu. Chính Cre Lab đã giúp mình tìm thấy niềm vui và hy vọng giữa những thử thách gian nan. Từ đó, mình cố gắng nhiều hơn, nỗ lực nhiều hơn, và đạt được những thành quả đáng quý. Trở thành một trong những ứng viên của CSC Award 2024 là một trong những niềm tự hào lớn nhất của mình. Đây là hành trình đầy ý nghĩa, là động lực để mình tiếp tục đam mê. Qua những bức ảnh này, mình muốn chia sẻ một chút về những điều tuyệt vời mà mình đã khám phá và trân trọng.
Trên con đường tưởng chừng như sẽ khiến mình gục ngã, mình đã học được cách mở lòng – với bạn bè, với thầy cô, với chính mình, và… với Hà Nội.
Lần đầu tiên, mình ngẩn ngơ trước vẻ cổ kính, đượm màu thời gian của phố cổ nghìn năm. Mình thấy Hà Nội về đêm thật lộng lẫy và sáng chói dưới ánh đèn. Mình rung động trước nét tinh khôi, dịu dàng của mùa thu Hà thành. Những sáng sớm hòa cùng nhịp sống của thủ đô, mình ngắm nhìn chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng trên phố, vô tư như thế, chạm vào lòng đường, và… chạm vào trái tim mình. Lúc đó, mình chợt nhận ra, Hà Nội thật đẹp, thật nên thơ, đáng yêu và đáng sống.
Và giờ đây, nếu có ai hỏi mình...
Cậu có yêu Hà Nội không?
Có. Mình yêu Hà Nội, yêu từ lúc nào không hay.
Rồi thời gian cũng trôi, ba, bốn năm vụt qua…
Mọi thứ dần thay đổi khi mình đến với Cre Lab. Tại đó, mình gặp được những người thầy tận tâm, những người bạn không cùng quê hương, nhưng cùng chung ước mơ, đam mê trong học tập và nghiên cứu. Chính Cre Lab đã giúp mình tìm thấy niềm vui và hy vọng giữa những thử thách gian nan. Từ đó, mình cố gắng nhiều hơn, nỗ lực nhiều hơn, và đạt được những thành quả đáng quý. Trở thành một trong những ứng viên của CSC Award 2024 là một trong những niềm tự hào lớn nhất của mình. Đây là hành trình đầy ý nghĩa, là động lực để mình tiếp tục đam mê. Qua những bức ảnh này, mình muốn chia sẻ một chút về những điều tuyệt vời mà mình đã khám phá và trân trọng.
Trên con đường tưởng chừng như sẽ khiến mình gục ngã, mình đã học được cách mở lòng – với bạn bè, với thầy cô, với chính mình, và… với Hà Nội.
Lần đầu tiên, mình ngẩn ngơ trước vẻ cổ kính, đượm màu thời gian của phố cổ nghìn năm. Mình thấy Hà Nội về đêm thật lộng lẫy và sáng chói dưới ánh đèn. Mình rung động trước nét tinh khôi, dịu dàng của mùa thu Hà thành. Những sáng sớm hòa cùng nhịp sống của thủ đô, mình ngắm nhìn chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng trên phố, vô tư như thế, chạm vào lòng đường, và… chạm vào trái tim mình. Lúc đó, mình chợt nhận ra, Hà Nội thật đẹp, thật nên thơ, đáng yêu và đáng sống.
Và giờ đây, nếu có ai hỏi mình...
Cậu có yêu Hà Nội không?
Có. Mình yêu Hà Nội, yêu từ lúc nào không hay.